DỮ QUÂN CA
[Review]Giữa nhân thế hoang đường

TẠM BIỆT DỮ QUÂN CA
** Bài cảm phim có thể tiết lộ một số tình tiết trong phim.

Khi tập cuối của “Dữ quân ca” khép lại, lại có một bộ phim nữa của Thành Nghị để lại những cảm xúc tràn ngập trong tôi.

Tôi đến với “Dữ quân ca” vì Thành Nghị, sau “Lưu Ly” và “Trường An nặc”. Tôi có chờ mong và kỳ vọng nhiều ở phim này không? Có, rất mong chờ, rất kỳ vọng, nhất là khi xem trailer, tôi nghĩ Thành Nghị sẽ là một hoàng đế rất bá đạo, rất cuốn hút. Ai đó có thể chê tạo hình của Thành Nghị trong phim này, riêng tôi lại thấy Tề Diệm rất đẹp, trẻ và đẹp, tôi không thấy một chút “ẻo lả” nào! Tôi đã chờ mong phim như thế. Nhưng rồi suốt mấy chục tập phim, thực sự tôi cảm thấy khá mệt mỏi, một phần vì phim quyền đấu chưa bao giờ là “gu” phim của tôi, có lúc tôi thấy… “hận” biên kịch và đạo diễn ghê gớm. Tôi chưa thấy bất kỳ phim nào có nam chính đau yếu về thể chất gần như suốt cả phim như thế! Và “chất ngôn tình” trong phim- điều được quảng bá trước đó- lại rất ít (không biết có phải vì phim đã bị cắt hơn 20 tập không). Nhưng khi những tập cuối của phim khép lại, tôi thấy mình một lần nữa bị chinh phục. Điều đó thôi thúc tôi viết ra những dòng chia sẻ này.

 

TỀ DIỆM VÀ DIỄN XUẤT CỦA THÀNH NGHỊ

Trước khi phim lên sóng, tôi đã từng nhầm lẫn “Trường An nặc” với “Mộng tỉnh Trường An” (tên cũ của “Dữ quân ca”) vì tên 2 phim gần giống nhau và cả 2 đều cùng bối cảnh thời Đường. Tạo hình của Thành Nghị ở 2 phim này có giống nhau không? Không, nhưng nếu chỉ nhìn trong trailers thì có lúc giống, có một vài phân cảnh (ví dụ khi Thành Nghị mặc đồ đen, che mặt) rất giống. Vì cả 2 phim đều thuộc thể loại quyền đấu với bối cảnh cùng thời, 2 nhân vật đều xuất thân là vương gia trẻ tuổi, tôi đã có chút lo lắng Thành Nghị sẽ “lặp lại chính mình” với “diễn xuất một màu”. Nhưng không, Thành Nghị đã cho tôi thấy khả năng diễn xuất vô cùng xuất sắc khi thể hiện một cách sắc nét 2 nhân vật hoàn toàn khác nhau về tính cách, và cả 2 nhân vật đều rất ấn tượng, dù tạo hình của 2 nhân vật có vài nét tương đồng.

Ai nói Tề Diệm của Thành Nghị không có “khí chất đế vương”? Tôi lại thấy hoàn toàn ngược lại. Gần như suốt 49 tập phim Tề Diệm bị Cừu Sĩ Lương khống chế, áp đặt, Tề Diệm năm lần bảy lượt bị thương, đau yếu, gần như luôn luôn phải nhẫn nhịn vì thời cuộc, phải gắng gượng vì sức khỏe…, nhưng tất cả những điều đó đều không làm mờ đi “khí chất đế vương” của Tề Diệm. Ánh mắt, cái nhíu mày, nụ cười cao cao tại thượng, nét mặt, phong thái… dù khi nhẫn nhịn, khi gắng gượng, tôi đều thấy trong đó nét kiêu hãnh của một bậc quân vương. Tôi đã ngạc nhiên tự hỏi, làm thế nào mà Thành Nghị lại có thể diễn tả một vai diễn khó một cách xuất sắc như thế? Có rất nhiều phân cảnh cần diễn xuất nội tâm phức tạp, như khi Tề Diệm giương cung bắn chị em Ngư Nhi- khi ấy tôi thấy một Tề Diệm vừa đau khổ vừa lo lắng nhưng cũng đầy quyết đoán vì đó là việc buộc phải làm, như cảnh Ngư Nhi bị kiểm tra xem có đúng là mang long thai không- khi đó tôi thấy một Tề Diệm kìm nén phẫn uất đỉnh điểm trong một vẻ ngoài cố tỏ ra tĩnh tại… Có rất nhiều phân cảnh như vậy. Một vai diễn mà gần như suốt cả chiều dài phim phải nhẫn nhịn, phải yếu đuối, phải như thể xấu xa trong mắt người đời…, một vai diễn như thế rất khó để trở thành “bá đạo”, rất khó để người xem vẫn cảm được “khí chất quân vương”, rất khó để người xem si mê, nhưng tôi thấy Thành Nghị đã làm được.

Tôi đã thấy một Tề Diệm kiêu hãnh và cứng cáp không gì khuất phục nổi. Tôi đã thấy một Tề Diệm thông minh, tài trí hơn người trong ván cờ thời cuộc. Tôi đã thấy một Tề Diệm nhân nghĩa trọn vẹn với hoàng huynh, với thầy, với hoàng thúc, với cả Trình công công và những kẻ dưới mình… Tề Diệm rất xứng đáng là người được tiên đế chọn mặt gửi vàng. Tôi đã thấy một Tề Diệm dù phải gánh trên vai trách nhiệm đế vương giữa thế sự đảo điên, phải mưu kế, phải giả dối, nhưng vẫn mang trong lòng những nét thanh xuân tuổi trẻ- một tình yêu đậm sâu luôn luôn vì người mình yêu và khát vọng tự do không gì dập tắt được. Tôi đã ước Tề Diệm mạnh khỏe hơn, “bá đạo” hơn ở mức tôi giận biên kịch và đạo diễn ghê lắm, nhưng khi những tập phim cuối cùng khép lại, Tề Diệm đã “hạ gục” tôi hoàn toàn. Một vai diễn không giống ai, một nhân vật không gì khuất phục được chẳng phải là điều tôi vẫn mong đợi hay sao?

 

NGƯ NHI- “NÚI CAO SÔNG DÀI ĐỀU KHIẾN HAI TA KHÔNG THỂ LƯỚT QUA NHAU…”

Có người nói nữ chính “bánh bèo”, không xứng làm thị vệ, nhưng tôi lại rất thích nhân vật Trình Nhược Ngư. Tôi cũng không thấy Nhược Ngư phù hợp để làm Chấp Kiếm Nhân, nhưng rõ ràng ngay từ đầu, chuyện Ngư Nhi vào cung đã là một âm mưu của Trình Hề nhằm mục đích làm Tề Diệm xiêu lòng, vậy thì có gì không hợp lý? Có thể nhiều người thích Ngư Nhi là một nhân vật nữ cường, nhưng tôi thì không. Giữa chốn cung đình đầy mưu mô, tranh đấu, cạm bẫy đến ngạt thở và mệt mỏi thì sự trong sáng, thiện lương, thuần khiết của Ngư Nhi đã làm rung động trái tim tôi. Không, tôi không thấy Ngư Nhi yếu đuối hay ngu ngốc, tôi chỉ thấy một Ngư Nhi thanh thuần, chân thành, bao dung và vô cùng đáng yêu. Ngư Nhi nhìn Tề Diệm ban đầu bằng sự nhạy bén và thông minh, quả quyết tin “bệ hạ là người tốt” vì người không giết An Vương để giữ ngôi vị cho mình thì cũng không thể là người giết tiên đế, vì… (nhiều lắm tôi không kể hết). Niềm tin của Ngư Nhi dành cho Tề Diệm vô cùng đặc biệt, dù người khác có nói như thế nào, dù hoàn cảnh ra sao, Ngư Nhi luôn tin yêu và tôi không thấy đó là niềm tin mù quáng mà đó là niềm tin bắt nguồn từ những điều nàng đã chứng kiến và cảm nhận được ở Tề Diệm trong những tháng năm ở bên người. Nếu Ngư Nhi là một nhân vật nữ cường, chắc gì Tề Diệm đã yêu Ngư Nhi đến thế. Có người nói diễn tiến tình cảm của Tề Diệm- Ngư Nhi quá nhanh, nhưng tôi lại không thấy có gì vô lý. Ngư Nhi là cháu của thầy Tề Diệm, trước đây Tề Diệm đã từng gặp nàng khi nàng còn nhỏ, vậy nên sau này khi gặp lại, có thể từ sâu trong tiềm thức, Tề Diệm cảm thấy thân thuộc, cộng với sự trong sáng, đơn giản của Ngư Nhi là điểm khác biệt khi bao quanh Tề Diệm toàn là mưu mô tranh đấu, cộng với niềm tin tuyệt đối mà Ngư Nhi dành cho Tề Diệm là điều dễ chinh phục trái tim của bất cứ nam nhân nào, nhất là người bị người đời hiểu lầm là kẻ soán ngôi, giết anh như Tề Diệm. Còn Ngư Nhi thì sao? Ngư Nhi được dạy dỗ để bảo vệ hoàng đế, một Chấp Kiếm Nhân ngưỡng mộ và tôn sùng hoàng đế vốn dĩ đã không có gì đáng ngạc nhiên, huống gì Ngư Nhi còn ở gần Tề Diệm đến thế (“lửa gần rơm…” 😂), nàng chứng kiến tài năng (võ công) của Tề Diệm, nàng cảm phục hơn khi thấy Tề Diệm là người nhân nghĩa, tình cảm của nàng với Tề Diệm không có gì khiên cưỡng (mà thực ra thì có khi chỉ cần 2 điều kiện là “Hoàng đế + Đẹp trai” là đã đủ làm rất nhiều cô gái đổ gục rồi 🤣).

Tôi nghĩ có lẽ “chất ngôn tình” của phim này đã bị cắt đi rất nhiều. Khi hơn 20 tập phim bị cắt, thì những tình tiết làm nên một cốt truyện hợp lý là không thể cắt được nên chắc hẳn những phân đoạn tình cảm bị cắt đi ít nhiều. Mặc dù vậy tôi vẫn thấy tình yêu của Tề Diệm- Ngư Nhi vô cùng thuyết phục và cảm động, một người luôn luôn vì sự an nguy của người mình yêu mà đẩy nàng ra xa, một người luôn luôn vì người mình yêu mà quay trở về bất chấp hiểm nguy. Đến cuối đời Tề Diệm cũng chỉ muốn Ngư Nhi sống tự do vui vẻ, ngắm cảnh đẹp thế gian, muốn thấy Ngư Nhi cười. Tôi nghĩ, nụ cười của Ngư Nhi ở cảnh cuối cùng trong phim chính là cách nàng sống tiếp ước mơ của Tề Diệm. Tề Diệm ra đi là một kết thúc bi thương, nhưng cuộc sống nào rồi cũng phải tiếp diễn, phải vậy không?

Tôi muốn nói thêm một chút về nhân vật Ngư Nhi. Tôi thích Ngư Nhi bởi nàng là người đơn giản, không mưu mô thâm sâu như các nhân vật khác, không “lên gân” nữ cường. Nàng là người luôn nhìn thấy điều tốt đẹp ở người khác bằng trái tim chân thành và bao dung. Trình Hề lợi dụng nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn yêu thương và chỉ nhớ về những điều tốt đẹp. Yên Chức khi còn danh nghĩa “con gái nuôi của Cừu Sĩ Lương” vốn ở phía bên kia trong cuộc tranh đấu với nàng nhưng nàng vẫn tin Yên Chức là người tốt. Nội dung phim đồ sộ quá, xem một mạch làm tôi không nhớ hết được các tình tiết, tôi chỉ nhớ rằng Ngư Nhi trong tôi là một cô gái sống rất vị tha và bao dung như thế.

 

NHỮNG NHÂN VẬT KHÁC MÀ TÔI YÊU QUÝ

Nhân vật đầu tiên mà tôi muốn nhắc đến, ngoài 2 nhân vật chính, là Hàn Định chứ không phải Yên Chức hay Quang Vương. Khi xem phim, mỗi người đều có cảm nhận riêng nên dành tình cảm khác nhau cho mỗi nhân vật trong phim. Với tôi, tôi rất thích Hàn Định, dù đó chỉ là nhân vật phụ. Hàn Định đối với Tề Diệm nhất mực trung thành, là một trong ba người Tề Diệm có thể tin cậy tuyệt đối. Dù Hàn Định ít khi xuất hiện, nhưng mỗi khi thấy Hàn Định là tôi lại có cảm giác vô cùng yên tâm vì Hàn Định luôn là chỗ dựa vững chắc của Tề Diệm, bất kể trong tình huống gay cấn đến ngạt thở nào. Tề Diệm không hiểu thấu được lòng Quang vương, luôn đa nghi cảnh giác, nhưng Tề Diệm đối với Hàn Định thì khác. Tôi rất thích sự tin cậy tuyệt đối đó. Mà không hiểu sao tôi thấy ở Tề Diệm- Hàn Định là mối quan hệ quân- thần nhưng tôi lại thấy có gì đó giống như tình bạn tri kỷ thấu hiểu lòng nhau. Tôi thích cảnh gần cuối phim khi Hàn Định lặng lẽ đi theo sau bảo vệ Tề Diệm- Ngư Nhi, tay xách bánh (cảnh đó đã làm tôi phải mỉm cười). Tôi rơi nước mắt với cảnh Hàn Định đang trên lưng ngựa thì nghe thấy tiếng chuông báo Tề Diệm không còn nữa, Hàn Định xuống ngựa, bái vọng, khi đó tôi thấy Tề Diệm đã luôn luôn và mãi mãi là một bậc minh quân trong lòng Hàn Định. Thế gian có mấy người cho ta được sự trân quý trọn vẹn dành cho nhau?

Một nhân vật tôi rất yêu quý nữa là Nghiêm Tu. Là Tả Sĩ, Nghiêm Tu không thể tránh được bàn tay vấy máu, nhưng sâu trong thâm tâm, Nghiêm Tu là người đầy lòng trắc ẩn, dù điều này chỉ được thể hiện rất thoáng qua trong một hai tình tiết rất nhỏ của một bộ phim dài. Tình yêu của Nghiêm Tu dành cho Yên Chức là kiểu tình yêu thầm lặng không thể nói, chỉ có thể đi theo bảo vệ và làm tất cả vì nàng. Tôi thích sự mạnh mẽ đó. Tôi thích sự hy sinh đó. Đúng như Yên Chức nói “kiếp này ta nợ ngươi quá nhiều”. Nếu có kiếp sau, tôi mong họ thành đôi.

Quang vương cũng là một nhân vật rất thuyết phục tôi. Thâm trầm, sâu sắc, mưu lược và mang ước vọng về một Đại Hưng thịnh thế, Quang vương kể ra cũng xứng đáng là người kế nghiệp. Nhưng điều làm tôi yêu quý Quang vương hơn là một trái tim nhân nghĩa, cuối cùng ngôi vị luôn luôn được đặt xuống sau nghĩa tình.

NHỮNG VAI DIỄN ẤN TƯỢNG NHẤT

Nói đến diễn xuất của dàn diễn viên trong “Dữ quân ca”, tôi thấy tất cả đều diễn rất tròn vai nhưng khi nói đến những vai diễn xuất sắc nhất thì ngoài Thành Nghị, tôi vô cùng khâm phục vai Cừu Sĩ Lương của Hà Thịnh Minh. Thực sự là tôi chưa từng thấy vai phản diện nào thành công đến thế. Cái ác nó hiện ra trong từng lời thoại, từng cử chỉ, nó làm tôi sợ hãi.

Tôi cũng thấy diễn xuất của Tuyên Lộ trong vai Yên Chức rất tuyệt vời. Tuyên Lộ đã thể hiện cực kỳ thành công một nhân vật Yên Chức thông minh xứng tầm Chưởng Kỳ Nhân. Thông minh mưu lược, xinh đẹp, dịu dàng mà không hề yếu đuối, cô thực sự là điểm nhấn của bộ phim này.

 

NHẠC PHIM

Tôi đã nghe Trường An (Lưu Vũ Ninh), Đương không (Hứa Nghệ Na) và Ngư nhạn thuyết (Âm Tần Quái Vật & Ngân Lâm) không biết bao lần. Hiếm có bộ phim nào mà mỗi khi nhạc phim cất lên lại mang lại cho tôi nhiều cảm xúc như thế.

Núi cao sông dài đều khiến hai ta không thể nào lướt qua nhau…
(Đương không)

Người không cần ôm bão cát trong lòng…
Ta ở nơi đây chờ đợi…
Đem tương tư kết thành lối lên trời…
(Ngư nhạn thuyết)

Ta thịnh thế giữa nhân thế hoang đường…
(Trường An)

Sao nhạc phim có thể hay đến thế? Sao lời bài hát có thể đẹp đến thế?

 

KẾT

Có lẽ đã là quá dài và hơi lộn xộn cho một bài viết không hẳn là bình phim mà là chia sẻ cảm xúc. Tôi chưa từng thích phim quyền đấu, nhưng tôi yêu thích bộ phim này. Có thể tình tiết phim gay cấn, nhịp phim nhanh cũng là một điểm cộng của phim, nhưng tôi ấn tượng hơn với thông điệp về nhân nghĩa, bao dung, chính rồi sẽ thắng tà, thiện nhất định sẽ thắng ác.

Đây là bộ phim thứ 3 của Thành Nghị tôi đã xem, và tôi có thể nói rằng, bất cứ phân cảnh nào của Thành Nghị trong 3 phim này đều làm tôi muốn xem lại. Chỉ có điều, giả sử, nếu có cơ hội nhắn gửi đến Thành Nghị thì tôi muốn nói: Thành Nghị đừng vào vai bi thương như thế nữa, hãy có một vai diễn thật vui vẻ, thật bá đạo, cho fans nghỉ ngơi một chút đã, được không?

___Springgreen___

[Review][Chia sẻ cảm xúc]

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *